Giới thiệu Sách - Sống chậm đợi nắng lên
Sống chậm đợi nắng lên
(Tặng kèm Postcard bốn mùa ngẫu nhiên)
Công ty phát hành Thái Hà
Tác giả: Đỗ Xuân Thảo
Ngày xuất bản 01-2020
Kích thước: 13x20.5 cm
Loại bìa Bìa mềm
Số trang 253
Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Lao Động
[ThaiHaBooks]
Lúc con trai còn nhỏ, tôi thường có những trò chơi đố vui dành cho con. Các câu đố thường lấy chủ đề về thiên nhiên, cây cối và loài vật gần gũi trong đời sống hàng ngày. Tôi luôn mong muốn con được trải lòng với vạn vật xung quanh một cách dịu lành và ngọt ngào.
Nhớ có lần tôi hỏi con: Đố con, đây là con gì? Lúc thò cổ / Lúc rụt đầu/ Hễ đi đâu đó / Mang nhà đi theo. Con đã ngẩn tò te suốt cả buổi rồi tự hỏi: Sao lại có con vật mang nhà đi theo bố nhỉ.
Đến khi con không thể giải đố được, tôi mới đưa ra đáp án, con vật “lạ lùng” đó chính là ốc sên.
Con trai phì cười, ôm cổ bố thỏ thẻ: Con biết rồi. Con ốc sên là con vật cẩn thận nhất. Nó lo bị lạc nhà, bị về muộn nên mang nhà đi theo luôn.
Tôi luôn mang theo trong lòng câu nói ngây thơ của con trai tự ngày ấy. Cái ý nghĩ mang nhà bên mình để khỏi quên, khỏi lạc thực sự quá ấn tượng. Bởi thông thường chúng ta chỉ nghĩ ốc sên là loài vật chậm chạp, nên những ai chậm, rù rờ thường bị ví là “chậm như sên”.
Nghĩ thế là oan cho ốc sên vì thực ra chúng đi được rất xa. Từ chỗ là loài bản địa của vùng Đông Phi, ốc sên đã có mặt và sinh sôi ở hầu hết các lục địa và hải đảo trên thế giới.
Năm tháng qua đi, con trai bé bỏng ngày nào giờ đã trở thành chàng sinh viên đại học và chắc con chẳng còn băn khoăn vì sao ốc sên lại mang theo nhà bên mình. Sách vở chắc đã giúp con hiểu ốc sên là loài thân mềm sống trên cạn. Nếu chúng không mang theo nhà bên mình thì trên đường di chuyển sẽ bị chết khô bởi sự thay đổi của môi trường.
Mọi điều đều có thể nhìn nhận dưới lăng kính của khoa học. Mạng thông tin toàn cầu giúp ta dễ dàng hiểu được nhiều điều chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Ấy thế nhưng, tôi vẫn cứ mơ màng nghĩ về cái câu hỏi ngây thơ của con năm nào: Vì sao chúng ta cần phải mang theo nhà bên mình?
Vì khi ấy nhà không chỉ là nơi trú chân mà còn là nơi che chắn nỗi cô độc của mỗi người trên đường lữ hành qua ngày mưa tháng nắng.
Tôi đã từng có thời tuổi trẻ tang bồng hồ thỉ, lên Đông xuống Đoài, đi Nam về Bắc, đi ngược về xuôi. Tôi đã từng có thời tuổi trẻ với những xê dịch qua nhiều khung giờ ở những quốc gia khác nhau trên thế giới. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn muốn như chú ốc sên kia, sống chậm rãi và luôn có NHÀ ở trong tim. Có NHÀ để biết “Sống chậm theo từng nhịp” và “Đợi nắng đến xôn xao” như tiêu đề hai phần trong cuốn tản văn “Sống chậm đợi nắng” lên của tôi.
Giá EARN