Ai Dám Bảo ROM-COM Không Có Ngoài Đời Thực? - Tập 3
Bước vào tháng 7, Kouhei đã kịp lên kế hoạch cho vở rom-com của m.ình. Đó là thực hiện “Sự kiện bầu cử hội học sinh” với người đề cử là đàn chị Hinoharu Sachi!
Vốn đảm nhận công việc tổng vụ kiêm giám sát tài chính nên việc chị ấy ra ứng cử là điều chắc chắn.
Thông qua cuộc bầu cử, cậu sẽ xây dựng mối quan hệ với nhân vật nữ chính mà cậu muốn nuôi dưỡng. Một tình yêu bí mật sẽ nảy sinh…
Kouhei đã nhen nhóm ảo tưởng ấy trong lòng nhưng đàn chị dường như lại không định ra ứng cử!
Cậu đã làm đủ mọi cách nhưng ý chí của người ấy thật vững vàng.
Chứng kiến cảnh đó, Torisawa đã mang tới cho cậu một lối thoát…
Vượt qua vô vàn những suy nghĩ khác biệt, “chiến dịch hiện thực hoá rom-com thứ ba” chính thức được bắt đầu!
Mục lục:
??? Mở màn
Chương mở đầu: Ai dám bảo có thể hiện thực hoá rom-com chỉ với mấy thông tin sẵn có?
Chương I: Ai dám bảo có thể dự đoán suy nghĩ chỉ bằng mấy chuyện trong quá khứ?
Chương II: Ai dám bảo giải pháp tối ưu nhất chính là giải pháp tốt nhất?
Chuyện hậu trường: Sai lầm của “đồng phạm”
Chuyện III: Ai dám bảo… người ta sẽ “chộp” lấy ngay nếu món m.ình muốn xuất hiện trước mắt
Ngoại truyện: Cô độc
Chương IV: Ai dám bảo có chìa thì sẽ mở được khoá?
Chuyện hậu trường: Cô độc?
Ngoại truyện: Lý tưởng vui vẻ
Chương V: Ai dám bảo hội học sinh phải là hội học sinh?
Chuyện hậu trường: Phàm nhân
Chương kết: Ai dám bảo kết thúc tốt đẹp thì mọi thứ cũng ổn chứ?
Ngoại truyện: Phía trước là niềm vui
Giải lao: Chút đối thoại vặt vãnh
Lời tác giả
Thông tin tác giả:
So Hajikano:
Mùa xuân là phải ra ngoài! Nướng thịt bằng lửa trải, pha cà phê bằng nước lấy nước suối, rồi làm việc thôi! Rốt cuộc cũng làm việc!!
Minh hoạ bìa: Kuro Shiina
Tập này tôi đã biết được tầm quan trọng của thảo luận và đứng lên đối diện với Đấng toàn năng. Các bạn hãy từ từ thưởng thức nhé.
Trích đoạn sách:
Ba mươi phút sau, tôi đã đến quán cà phê hẹn gặp, ngồi chờ Uenohara ở phía sâu bên trong tầng 2.
Đã qua giờ cao điểm của buổi trưa nên bầu không khí trong quán có phần chậm rãi. Phía ngoài hiên có mái che, những gia đình dắt theo con nhỏ hoặc thú cưng đang thong thả đón nắng chiều, cạnh bức tường ở phía xa xa, một cặp đôi nom như sinh viên đang vui vẻ chuyện trò.
Quán cà phê mang tên “Dragon Cafe” này vừa khai trương cách đây không lâu, được trang trí theo phong cách Mỹ hiện đại cùng món cà phê chính thống do chính tay chủ nhân đã từng là một barista pha chế.
Nhân tiện, nguồn gốc của tên quán xuất phát từ tên thông tục “Dragon garden” của công viên Aoyamadai nằm ngay bên cạnh.
Ban đầu, tôi đến đây chỉ nhằm điều tra thông tin cho “Sổ tay tụ điểm” của m.ình nhưng trong những lần trò chuyện với người chủ, tôi nhận ra chúng tôi khá hợp tính nên từ đó vẫn thường ghé qua chơi.
Chưa kể, vẫn hay có trường hợp gặp được “nữ chính” ở quán cà phê trong mấy vở rom-com còn gì? Biết đâu sẽ có một thiếu nữ ngọt ngào nào đó dành riêng cho người chỉ có thể chụp ra mấy bức hình nhòe nhoẹt như tôi.
“Đã để cậu chờ rồi.”
Trong khi tôi vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ thì “đồng phạm” mặn mòi của riêng tôi đã đến. Trước 20 phút so với giờ hẹn.
Ừm, vẫn là gặp nhau trước giờ hẹn như thường lệ… à mà không, chỉ sớm hơn 5 phút.
“Hi, cậu vất vả… không, ừ, chào cậu nhỉ?”
“ Tại sao lại ở thể nghi vấn vậy?”
Uenohara nghiêng nhẹ đầu, vẻ khó hiểu.
Đây không phải cuộc họp, chào “Cậu vất vả rồi” nghe cứ sai sai… nhưng mà chào như bình thường thì cũng cảm thấy không đúng.
“Sao cậu đến sớm thế. Đó giờ toàn trước 10 phút thôi mà.”
“Ừ vì hôm nay tôi đóng vai người mời, để cậu chờ thì không hay nên mới đến sớm.”
“Vậy à”, Uenohara đáp lại ngắn gọn, ngồi xuống ở phía đồi diện. Một hương thơm của cam quýt thoang thoảng qua khoang mũi tôi.
Ơ, mùi khác với thường ngày à? Bình thường là mùi vani mà nhỉ… Hay là cô ấy đang dùng chai lăn mồ hôi?
“Vậy giờ gọi món thế nào? Tôi bảo có hẹn gặp bạn nên được hướng dẫn lên thẳng trên đây trước…”
“Hửm? A… a… không có nhiều món lắm đâu, món ngọt thì tớ đã gọi rồi. Cậu cứ chọn nước đi, tôi sẽ đi gọi cho. Cà phê ở đây ngon hết sẩy.”
“Hư… m… vì đây là một cửa hàng chính hiệu mà. Giá hơi bị cao ha? Thật sự cậu mời tôi cũng không sao hả?”
Ha, thật hiếm thấy, cô ấy đang ngại ngần kìa. Vậy mà mấy hôm họp lại gọi quá trời món.
“Tôi không nói hai lời đâu. Để cảm ơn cho những gì cậu đã làm mọi ngày mà, đừng ngại, cứ gọi đi.”
“Ừm… vậy tôi sẽ nghe theo cậu.”
Nói rồi Uenohara xoay đầu nhìn sang tấm bảng ghi thực đơn.
Tôi đảo mắt liếc nhìn ngoại hình của Uenohara hôm nay, cô mặc một chiếc áo cộc tay nom mát mẻ bên trong áo khoác, kết hợp cùng váy dài.
Tuy đã gặp nhau vào ngày nghỉ không ít và cũng đã thấy trang phục ngày thường của Uenohara mấy lần nhưng so với khi họp, cảm nhận có chút khác biệt.
“Ừ… m… cái đó… về tổng thể trông chững chạc hơn thường lệ… ?”
“ Nè, tôi nghĩ cậu nên bỏ cái kiểu nhìn như quan sát ấy đi. Nếu là người khác thì họ đã nổi trận lôi đình rồi đấy.”
“A, xin lỗi. Tôi bị ‘lậm’ cái kiểu điều tra.”
Uehara nói trong khi quấn lọn tóc quanh ngón tay.
Ư, ừm. Nhưng mà cấm quan sát luôn thì khó quá. Cơ thể tôi đã quá quen với kiểu đó rồi, biết làm sao đây.
E hèm, trước ánh mắt nghiêm túc của đối phương, tôi nghĩ m.ình nên nói gì đó…
“Không — ý tôi là Uenohara vốn xinh nên mặc gì cũng hợp hết. Ừm, hợp lắm, hợp lắm.”
“ Ừm, cám ơn cậu.
Uenohara khẽ cúi đầu như đáp lại, mặt không chút cảm xúc.
Ơ… ủa? Cô ấy nhẹ nhàng cảm ơn kìa? Không thể hiện chút gì khó chịu luôn… Cách m.ình khen không đúng sao? Không đâu, cô ấy cứ ngoan ngoãn tiếp nhận luôn mà? Hửm?
“Kouhei trông cũng ổn lắm mà? Tôi thấy cậu lúc nào cũng hợp mốt và rất tươm tất.”
“A, ừ, khiến cậu bận tâm rồi.”
“Bận tâm…?”
“Tôi nhầm, xin lỗi.”
Ôi trời, lời khen quá tự nhiên ngoài mong đợi ấy khiến “phạm trù” ngôn ngữ trong tôi trở nên bấn loạn.
Trong khi tôi đang lúng ta lúng túng không thốt nên lời, Uenohara cầm menu trên tay, miệng lẩm bẩm.
“Vậy… cậu có biết món nào ngon không? Nhìn vào xuất xứ thôi cũng chẳng biết thế nào.”
“Ưm, à… tôi lúc nào cũng chỉ uống của Brazil, chẳng rõ có hợp với Uenohara không. Nó hơi bị đắng á. Hỏi thử chắc anh chủ sẽ gợi ý cho đó —.”
“Nè, Kouhei, chọn món được chưa?”
… Thời gian vừa khít như in, tiếng bước chân vang lên lộp cộp ở cầu thang, một gương mặt đầy râu ria xuất hiện.
“A, anh chủ. Đâu cần anh phải cất công lên tới tận chứ.”
“Ngay lúc đang rảnh tay nên không sao mà.”
Người chủ quán nói mạch lạc bằng chất giọng rõ ràng.
Anh tầm khoảng 30 tuổi, vẻ ngoài vô cùng thân thiện. Chiếc mũi cao như tạc tượng, gương mặt đẹp trai pha chút hoang dã hệt như một diễn viên nước ngoài.
Anh thuộc tuýp người cực kì giỏi giao tiếp, dễ dàng gây thiện cảm với người khác và kĩ thuật nói chuyện cũng thuộc hàng top trong số những người tôi biết. Nhìn cách anh nói chuyện với người mới gặp lần đầu, tìm hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng người đang ôm ấp lo toan, giúp tôi học hỏi được nhiều điều.
Bị cuốn hút bởi cách nói chuyện đầy khéo léo đó, tôi đã lỡ tiết lộ chút ít về kế hoạch. Nhưng thay vì ngăn cản, anh ấy đã nhiệt tình lắng nghe và còn bảo “Cái đó nghe cực thú vị luôn nha!”. Tiên sinh Uenohara thì không nói đi nhưng tôi cũng không rõ tại sao mấy người lớn lại rất có hứng thú với câu chuyện.
Anh chủ dịu dàng mỉm cười và bắt đầu nói.
“Mừng em lại đến. Tôi rất vui khi em còn dẫn cả bạn gái theo cùng.”
“Ơ, ở…? Kìa anh chủ! Mà phải rồi, bình thường nhìn vô sẽ nghĩ ngay là bạn gái mà!? Nhưng may mắn thay, lần này tôi có thể đáp lại theo mô típ của rom-com rằng ‘Không phải đâu! Ai mà lại… với cái người đó!’.”
Vừa dứt lời, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn m.ình chằm chằm, tôi lại quay về bản ngã của m.ình.
Ôi không! Tôi lại bị cuốn vào rom-com cùng với sự phấn khích của bản thân mất rồi!
Nhìn bộ dạng vội vàng dùng tay che miệng của tôi, anh chủ quán bật cười.
“Hahaha, câu trả lời kiểu gì vậy. Kouhei đúng là thú vị thật đó. Ở cùng cậu chắc không bao giờ chán đâu ha?”
“A, không… sẽ thấy mệt mỏi lắm đó ạ.”
Uenohara hơi bất ngờ trước những gì diễn ra nhưng nhanh chóng quay trở lại vẻ mặt như mọi ngày và đáp.
“À, cái đó thì… đối với kiểu người như cậu ấy, em đừng có làm căng. Cứ ngon ngọt vào.”
“Vâng, em cũng đã nhận ra từ trước.”
“Còn nữa, thi thoảng em cứ lồng mấy câu đẩy đưa vào, cậu ấy lâng lâng ngay tắp lự cho xem. Thực tế, mới đó mà đã khoái chí còn gì?”
“ Thì ra là vậy, cũng đúng. Cám ơn anh đã chỉ dạy.”
“Đây đâu phải là chuyện nên nói trước mặt đương sự chứ!?”
Gì chứ, bạn gái hiện tại của tôi vừa bãi bôi với tôi đấy hử!? Chết tiệt, tôi đã bị đưa vào tròng!
Trái ngược với vẻ mặt như vừa nhận được cú tát của tôi, anh chủ quán thản nhiên đứng bên cạnh Uenohara, dùng ngón tay gõ gõ vào thực đơn trên tay như thể đang chăm chú.
Sao cô ấy không chịu giữa khoảng cách với người mới gặp lần đầu thế nhỉ. Nhưng mà chắc cũng đâu có gì khó chịu nhỉ, vì người ấy là anh chủ. Và ảnh còn đẹp trai quá thể mà?
“Nhìn thực đơn không thì cũng khó nhỉ? Loại này mùi hương như trà trái cây nhẹ nhàng nên sẽ dễ uống đó. Capuchino cũng ngon lắm. Ayano thích ngọt mà đúng không?”
“Ơ? Sao anh biết tên em…?”
“Kouhei hay nhắc đến em lắm nên anh đoán vậy. Không đúng hả?”
“A… không, đúng rồi ạ…. Mà hay nhắc ư?”
“Anh có nghe kể rồi. Cái này, là quà tặng nhân dịp em ghé quán lần đầu.”
Không rõ từ đâu, anh lấy ra một chiếc túi nhỏ, đặt trước mặt Uenohara. Trong chiếc túi trong suốt được buộc miệng bằng dây ruy băng đỏ là những chiếc bánh quy nhà làm. Thậm chí còn có cả một tấm thiệp ghi lời nhắn.
Lần này còn có cả vụ tặng quà mà các cô gái ưa thích nữa chứ… Anh chàng này thật là khéo léo quá đi mà.
“Xem mấy người lập dị thì thú vị chứ còn chăm sóc họ thì hơi bị vất vả đó nha. Nhưng anh sẵn sàng lắng nghe mấy lời than phiền nên em hãy cứ đến nhé.”
“Vậy nên em mới nói là đừng có nói trước mặt đương sự rồi!”
Anh chủ bật cười ha hả đầy sảng khoái trước lời phàn nàn của tôi.
Choáng ngợp trước một chuỗi đối đáp nhưng Uenohara cũng từ từ thả lỏng khuôn miệng.
“— Vâng, khi đó em sẽ phàn nàn tùy thích ha.”
Hửm? Sao cô ấy lại cười nhỉ…?
“Gọi món thì cứ theo như anh đã gợi ý ạ.”
“Tôi hiểu rồi thưa quý khách.”
Trước câu trả lời đó, chủ quán mỉm cười hài lòng và trở xuống bên dưới.
Ha… cái người đó là sao vậy nhỉ. Dễ dàng khiến Uenohara lộ ra gương mặt thật luôn kìa.
Sao mà anh ấy có thể làm mọi thứ một cách trơn tru thế nhỉ. Nếu tôi cũng làm được như thế thì vụ khảo sát trực tiếp sẽ… nhưng mà hôm nay không được. Phải nói bao nhiêu lần nữa đây trời.
Đằng hắng một tiếng rõ to, tôi nhìn về phía Uenohara.
“Cơ mà hôm nay trời đẹp ghê, thật tốt vì mùa mưa kết thúc sớm ha. Đây là mùa hè đầu tiên của tôi ở đây đó, không biết sẽ ra sao nhỉ?”
“Sẽ phê lắm. Tới 35 độ thì còn chịu được nhưng hơn nữa thì cậu sẽ như người hấp hối. Qua 40 độ rồi sẽ khiến cậu giống như đang ‘thường trú’ trong phòng tắm hơi luôn đấy.”
“U ồ, tôi có nghe đồn rồi nhưng mà đến cỡ đó sao. Phải chi trong phòng học cũng có điều hòa thì đỡ biết mấy…”
“Tôi chịu nóng dở lắm nên mùa hè y như cực hình.”
“Hơ? Uenohara không chịu nóng được à. Nếu vậy mấy lúc như hẹn… hò này nọ chắc oải lắm, ừm.”
“ Lúc chơi điền kinh kinh khủng lắm. Mặt đường y như chảo rán á.”
“A, phải rồi, sao cậu không chơi điền kinh ở cao trung vậy? Cậu đã vượt qua vòng đấu quận và đến được giải toàn thành cơ mà? Tôi còn nghe nói cậu được chọn vào đội tuyển nữa nhỉ.”
“Cũng chẳng có gì ghê gớm đâu. Vì thứ hạng của quận m.ình chẳng cao gì mấy.”
“Hửm, vậy sao… Nhưng dù sao thì đứng thứ 3 toàn quận cũng là quá dữ rồi.”
“Tôi chẳng thấy tự hào gì về thời gian đó chút nào. Thực tế mấy giải toàn thành chỉ là một mớ hỗn độn… Vả lại lúc đầu tôi làm không phải do yêu thích mà chỉ vì trường đó bắt buộc phải tham gia hoạt động ngoại khóa.”
“A… thì ra là vậy. Nhưng tại sao cậu lại chọn điền kinh mà không phải là một câu lạc bộ gì khác?”
“Cũng chẳng có lí do gì đặc biệt… Thì đại loại vì tôi nghĩ sẽ có khả năng giành được giải cao nhất thôi…”
“Hư… m, ra là vậy. Uenohara thường sẽ xem xét trước tỉ lệ giành chiến thắng nhỉ.”
“ Ừm. Vậy nên lên trung học tôi mới không tham gia.”
“Ra vậy —.”
“Ừm.”
Hừm, ủa…?
“À, không liên quan nhưng… lúc ở nhà Uenohara thường làm gì? Ngày nghỉ hoặc mấy lúc rảnh rỗi chẳng hạn?”
“Ơ thì tôi xem tivi hay Yuutube gì đó. Thứ bảy chủ nhật thì đi mua sắm với bạn bè.”
“Ồ, thích nhỉ. Mua sắm là mua quần áo á hả?”
“Đúng rồi. Có khi là xem đồ gia dụng hay mấy món lặt vặt. Cũng nhiều lúc tôi không chủ đích mua gì mà chỉ lượn vòng vòng.”
“Hể… đúng là con gái ha. Mà cậu thích đồ gia dụng với mấy món nho nhỏ hả, Uenohara. Tôi đang hình dung cậu trang trí rất điệu đà cho phòng m.ình.”
“Ừm, không, không đến mức thích đâu nhưng mà… cũng giống như mọi người thôi.”
“Vậy à… à mà khu này mọi người thường mua sắm ở đâu thế? Ở ga hả?”
“Gần đây thì chỉ có ga hoặc là Shimaoka nhưng mà tôi thường đến Aeon Kyogoku Heisei. Đi xe đạp hơi xa nhưng có thể ở trong đó cả ngày.”
“A, quả nhiên Aeon là nhất nhỉ… Gia đình tôi mà ra ngoài thì cũng đi Aeon. Ở đây gần cửa hàng chỗ quận bên cạnh nhất nên toàn đi ở đó thôi.”
“Vậy à.”
“Ừ.”
… Ư– m, sao ấy nhỉ.
Dẫu đang nói chuyện bình thường nhưng mà…
“Ha —, thì ra là vậy —”
“ Ừm.”
Trò chuyện bình thường với Uenohara ấy… kiểu như thế này là ổn à?
Nghĩ kĩ… tôi chưa từng nói với Uenohara về những chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến kế hoạch.
Đương nhiên chúng tôi cũng có nói chuyện này chuyện kia trong khi họp nhưng kiểu chính thức như thế này thì đây là lần đầu.
“À — ”
“”
Sao bây giờ. Suy nghĩ đến đó tôi bỗng không biết nên nói gì.
Uenohara chống cằm, nhìn bâng quơ ra bên ngoài. Gương mặt lộ vẻ buồn chán.
Chết tiệt, tệ thật… Tiệc “cảm tạ lao động” mà như thế này “fail quá fail”.
Ơ – ừm – ơ, bình tĩnh, mấy lúc như thế này nói về sở thích hay mấy thứ yêu thích là đúng lý thuyết nhất. Uenohara chắc sẽ hứng thú với câu chuyện liên quan đến đồ ngọt nhỉ. Theo thông tin tìm hiểu được thì cậu ấy thuộc phe yêu bánh kẹo phương Tây, bản thân cậu ấy cũng có nói muốn thử làm nên nếu phát triển theo hướng đó chắc câu chuyện sẽ thú vị hơn chăng.
À, khoan đã…?
Vốn dĩ nói chuyện kiểu “sặc mùi kĩ thuật” vậy là ổn sao? Đây đâu phải “Sự kiện thường ngày” trong kế hoạch chứ.
Không, không, tiền đề của câu chuyện là
… Uenohara đang nói chuyện với tôi như kiểu bạn bè bình thường, và như vậy là vui…?
Trong khi tôi ừm ừm đầy suy tư, Uenohara thở hắt ra “ Haa”.
“ Tôi đang làm gì thế này. Đâu phải như vậy.”
“Ể?”
Đoạn đưa tay chải tóc và nhìn về phía tôi.
“Nè.”
“Ha, hả?”
“Cậu không cần phải ngại ngùng kiểu kì cục vậy đâu. Nói về kế hoạch đi.”
“A, không… cái đó…”
“Đằng nào buổi tối cũng sẽ họp còn gì? Giờ làm luôn sẽ hiệu quả hơn đó. Không phải sao?”
“Như… nhưng mà… như vậy… thì Uenohara không được nghỉ ngơi mà. Đã lỡ off rồi —.”
“Cái không khí mờ ám này còn khiến tôi mệt hơn bội phần… Dù sao cũng đâu có chuyện gì thú vị để nói đâu.”
Nói rồi cô đưa tay tóm đại một chùm tóc và hất về phía sau.
Vậy à…
Quả nhiên, đối với Uenohara, nói chuyện bình thường với tôi chẳng chút thú vị nào.
“À, cái… nếu Uenohara thấy vậy ok thì…”
“”
“Cứ như mọi lần nhé?”
“Ừm, được thôi.”
Uenohara khẽ gật đầu và trả lời chắc nịch.
Không hiểu vì sao lồng ngực tôi lại đau nhói trước lời đáp có phần chắc chắn ấy.
“— Kouhei! Xong rồi, phụ anh chút!”
“A, em đến ngay!”
Vừa lúc ấy, tiếng anh chủ vang lên từ tầng dưới, tôi đứng bật dậy.
Rời khỏi nơi này dù chỉ một chút thôi cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi sải nhanh bước chân về phía cầu thang.
Ở phía đuôi mắt tôi vẫn còn thấy Uenohara vừa tháo đuôi tóc đang buộc.
(Còn nữa)
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....
Công ty phát hành | Thái Hà |
---|---|
Phương thức giao hàng Seller Delivery | Nhà bán giao hàng cho khách hàng |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Hà Nội |
SKU | 2166891754005 |
sword art online overlord light novel your name shinkai makoto spy x family your name boxset overlord 5 sách ipm gosick miền đất hứa thị trấn mèo another hành trình của elaina vật chất tối của ngài tôi là nhện đấy có sao không thám tử ở tiệm cafe eden hoàng tử thiên tài lan rùa tớ thích cậu hơn cả harvard khi hơi thở hóa thinh không tận thế nếu không bận anh cứu chúng em nhé tôi em và cuốn tiểu thuyết còn dang dở fate zero date a live 11 ba ngày hạnh phúc lũ ngốc bài thi và linh thú triệu hồi pháo hoa ngắm từ phía dưới hay bên cạnh diệt slime suốt 300 năm